CHÀO NGÀY MỚI, CHÚC CHO ĐỜI LUÔN ĐẸP


Đêm cũng đã tàn rồi thôi tỉnh mộng
Hừng đông lên vén cõng áng sương mù
Nắng dịu dàng gửi đến một phong thư
Chào ngày mới bằng câu từ quen thuộc
Sương thút thít tận đêm qua còn ướt
Nắng rung rinh ve vẫy chiếc lược ngà
Trải bồng bềnh trên phiến lá và hoa
Ta nhắm mắt giữa đôi bờ hư thực


Thử cảm nhận những gì đang rạo rực
Và những gì cần cởi nút buông lơi
Có phải chăng người sống ở trên đời
Biết hoà lẫn nụ cười cùng nước mắt
Hương ngày mới nồng nàn đang phảng phất
Hít một hơi nheo mi mắt ra nhìn
Mây lượn lờ bảng lảng phía bình minh
Múa vũ khúc tang tình theo cánh gió
Hớp một ngụm cà phê đang khói toả
Viết vần thơ tháo gỡ khúc tơ lòng
Mang tim mình ra đặt giữa ban công
Đợi nắng lại hong cho hồng như cũ
Đã qua hết đêm mưa dầm vần vũ
Ngày mới lên ta hé nụ cười hiền
Con dốc đời còn bão tố triền miên
Thản nhiên đón thôi ưu phiền... ta nhé!

NẾU LỠ MAI...


Nếu lỡ mai em bận quá..quên cười
Anh có thể đừng rời em nửa bước
Hãy động viên trái tim đầy vết xước
Và xoa dịu những cọc cằn khi mình ở bên nhau..
Nếu lỡ mai..em quên khóc..khi đau
Anh đừng nhắc những bể dâu em từng trải
Lỡ một lần đò..nên em luôn trễ nải
Sợ chữ tình gãy lần nữa..gấp đôi đau...


Nếu lỡ mai..em quên những ngọt ngào
Anh hãy đến gieo dạt dào chân ái
Tay quàng vai..ghì siết em xích lại
Đừng ngập ngừng thôi do dự..đặt môi hôn
Nếu lỡ mai..em thương anh nhiều hơn
Hãy kiêu hãnh vì tình em cháy bỏng
Trái tim em hơn lúc nào..cũng nóng
Dung nham chẳng là gì bởi thua kém em xa...
Nếu lỡ mai..anh thấy Đá nở Hoa
Là khi ấy lửa hương mình hòa quyện
Anh trước em sau mãi không rời quyến luyến
Và bão giông ngừng bám bện cuộc đời..
Thơ: Diệu Hà

MỆT CHƯA EM

 

Em mệt chưa... anh cho mượn bờ vai
Hãy tựa vào và ôm anh một lúc
Cho vơi bớt nỗi buồn và mỏi mệt
Để con tim vợi bớt nỗi ưu phiền
*
Mệt không em..muốn một chút bình yên,?
Tựa ngực anh và thiếp đi một lúc
Hôn anh nhé để xua tan mệt nhọc
Và những đắng cay, tủi nhục trên đời


Em mệt không... anh cho mượn vòng tay
Để bứt phá đêm ngày thêm mạnh mẽ
Để em thấy em không còn đơn lẻ
Lạc lõng giữa dòng đời đầy trắc trở, bão giông
*
Dấu yêu ơi... em có biết hay không,?
Anh hạnh Phúc được em nhờ tựa
Cuộc đời này dù bão giông, nắng lửa
Anh sẽ mãi là chỗ dựa cho em

GIẤU EM VÀO TIM ANH


Anh giấu em vào trái tim của anh nha
Bởi anh say đắm nụ hôn đầu vừa gặp
Rồi lưu luyến muốn chúng ta là một cặp
Mãi sánh đôi nhau vun đắp ái ân này


Anh giấu em vào những áng thơ hay
Để bè bạn phải hằng ngày luôn ganh tị
Để chúng nó mườn tượng em trong tâm trí
Rồi sẽ tò mò và tự lý giải em là ai
Anh giấu em vào cuối những buổi chiều phai
Để đêm đến anh miệt mài nhìn ngắm nhỏ
Rồi tâm sự hình ảnh em cho cơn gió
Với nỗi niềm là luôn có ở trong anh
Anh giấu nàng vào giấc mộng của riêng anh
Vì yêu quá nên anh đành phải cố giấu
Và anh biết tình kia em nhìn được thấu
Mới vững lòng anh mãi giấu em trong tim.!

Bức Thư Tình Cho Anh





Bức thư tình cho anh

Đây là bức thư tình em viết cho anh, em viết để đó có thể lúc nào đó anh sẽ đọc được. Những dòng suy nghĩ của em, em muốn được san sẻ. Em đã và đang yêu anh rất nhiều! Ở cái tuổi của em, tình yêu không phải là bồng bột nông nổi nữa, mà nó là một tình yêu chín chắn và sâu sắc. Em, một người phụ nữ độc tài và bảo thủ. Nhưng khi yêu anh, em đã bỏ hết mấy cái tính đã hình thành sẵn có đấy. Tình yêu làm cho em quên hết mọi thứ, anh lúc nào cũng là sự ưu tiên số 1 trong cuộc đời của em. Chúng mình yêu xa, chỉ thể hiện tình cảm qua những lời nói câu chữ dành cho nhau. Lắm khi làm cho nhau buồn nhưng vì tình yêu lại bao dung hết mọi thứ. Em đã yêu anh một cách điên rồ, tưởng chừng ko có anh em ko thể sống được, tình cảm thể hiện qua cảm xúc hàng ngày và hàng tuần. Em cứ chờ đợi anh, thấy anh là trong em sáng ngời một niềm vui hạnh phúc. Em không khéo léo trong lời ăn tiếng nói nên có lẽ anh đã làm anh buồn nhiều lần! Ngày hôm nay, anh không nhắn tin cho em, những lúc như này mới biết cảm giác và mình cần nhau đến nhường nào… Nhưng đôi khi như anh nói, anh cũng cần một khoảng lặng … Ừ, em chỉ cần biết anh ổn là được ! Em ngẫm lại về bản thân mình. Anh đã quá mong đợi ở em về mọi thứ, muốn em hoàn thiện bản thân mình. Không biết anh có tự đặt ra câu hỏi là em có đủ khả năng để hoàn thiện nó không? Nếu đủ khả năng thì sẽ như nào và không đủ khả năng thì sẽ như nào? Dù em có tự tin nhưng con người cũng chỉ có giới hạn, tính cách không thể dễ một ngày, hai ngày mà sửa được. Em hi vọng sẽ hoàn thiện nó một cách nhanh nhất! Em ngẫm, sao mình lại yêu anh thế. Yêu và bất chấp! Vì yêu anh, em có thể bỏ lại mọi thứ. Yêu anh, dù lắm khi anh không để ý cảm giác của em, em đang suy nghĩ gì? Cảm giác của em ra sao? Lúc nào người sai và ích kỷ vẫn là em …em thật tệ quá. Em ngẫm, em yêu anh, em có thể bỏ qua và bao dung mọi thứ vì yêu anh. Tình yêu chúng ta đang bước tiếp sẽ phải trải qua bao sóng gió, gập ghềnh cả về hai phía. Em đã luôn tự nhủ trong lòng phải cố gắng gìn giữ và quyết tâm đến với nhau, em đã coi nó như một duyên nợ trong cuộc đời mình. Anh cũng nói “Chúng ta không bao giờ được phép nảy sinh ý định từ bỏ, chúng ta sẽ đến được với nhau, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau”. Nhìn lại, chúng ta có làm được không? Có đồng lòng để bước tiếp hay không? Chúng ta sẽ làm được. Bây giờ hay sau này, ở cạnh anh em muốn và hi vọng! Em được nói ra những suy nghĩ trong đầu để chia sẻ với anh. Đó cũng chỉ là suy nghĩ, và có khi chỉ là suy nghĩ nhất thời! dù có đúng hay sai anh lắng nghe và chỉ lại cho em cái gì nên làm hay không nên làm. Và anh ở bên em, anh sẽ hướng em đi theo con đường anh đã chọn, đó mới là tình yêu lớn lao anh dành cho em, để chúng ta đồng lòng nhau mãi mãi. Em không muốn lúc nào cũng phải lo lắng, mình nghĩ cái này đã đúng với suy nghĩ của anh ấy hay chưa? Suy nghĩ của mình nói ra có làm anh ấy phật lòng hay không? Chúng ta đã là một nửa của nhau, sống bên nhau có hạnh phúc hay không cũng đối lại cả hai phía, anh chia sẻ được và em cũng chia sẻ được suy nghĩ của mình và cùng nhau tìm cách vượt qua. Em, người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu, cũng vẫn cứ là bé nhỏ trước người đàn ông của cô ấy cơ mà anh! Có lẽ anh đang tìm hướng đi và xem quan điểm của em có phù hợp với những dự định tương lai của mình. Tương lai còn xa vời lắm, mọi chuyện sẽ tiếp diễn theo số phận đã sắp đặt nên mình có tính trước cũng chỉ nặng đầu thêm. Có thể em suy nghĩ còn ngây ngô, em nghĩ chỉ cần chúng ta đến với nhau, yêu thương nhau, ở bên nhau là sẽ vượt qua được mọi sóng gió và chuyện gia đình cũng sẽ vượt qua được. Chắc em suy nghĩ đã quá đơn giản … Cuộc đời em sóng đã xô nhiều lần, đôi khi yếu đuối như một cái cây mỏng manh, chỉ cần gió mạnh một chút đã quật ngã được. Nhưng có anh đến bên đời em, cuộc đời cảm thấy bình yên lạ thường! Em đứng vững, em mạnh mẽ hơn, em nhìn cuộc đời bằng sự lạc quan tươi sắc hơn….em yêu anh và trân trọng anh biết nhường nào. Em mong mỏi, anh sẽ là bến đỗ cuối cùng cuộc đời mình… Em đã hứa, mọi quyết định của anh đã lựa chọn dù thế nào em vẫn sẽ tôn trọng và ủng hộ. Vì con tim em đã cảm nhận được, anh hạnh phúc là em cũng cảm thấy hạnh phúc ….dù có thế nào, em sẽ không bỏ cuộc, em vẫn sẽ chờ đợi ! Chờ đợi sẽ có một hạnh phúc đi cạnh em suốt đến cuối con đường. Yêu anh !

Yêu Thương Mong manh




Yêu thương mong manh

Xuân, gió quyến luyến thổi qua làm tóc bay nhè nhẹ, trái tim cô đơn và tâm hồn em nặng trĩu. Ước gì cơn gió cứ thổi bay hết nỗi nhớ trong lòng, em nhớ anh, nhớ rất nhiều, nhiều lắm….Cảm giác nhớ một người thật khó chịu chắc anh cũng biết cảm giác đó. Lại chợt nhớ,rất nhớ, anh có hiểu ?….Em ngẩn người không thể tập trung vào công việc, em đã cố lấp chỗ trống thời gian và vùi đầu vào công việc để quên đi bóng hình cứ thoang thoảng trong đầu. Bình lặng một chút để ngẫm nghĩ về tình yêu này, tình yêu ! hay chỉ là chút lỗi nhịp của con tim của chính mình. Em hờ hững, hời hợt đối với anh, mà cũng đúng ! Em phải làm thế vì nếu em có quay lưng để núi kéo mối tình éo le này cũng rất khó và có thể không được. Khi anh đọc được những dòng viết này anh lại nói em ủy mị, thiếu lạc quan. Vâng, người phụ nữ đôi khi yếu lòng và có quá nhiều áp lực xung quanh thường hay ủy mị, ướt át thế đấy ! Nhiều lúc ngồi một mình chỉ ước có một người bên cạnh là anh …và đôi khi lang thang một mình cũng chỉ ước có anh bên cạnh. Em cô đơn, cô đơn từ mọi phía…. Em xuống phố giữa nỗi nhớ bên mình và bước đi, lòng ướt mềm những cảm xúc. Rồi lại bước thật chậm qua những con đường, những quán cóc cho đến đêm. Phố người thưa dần, gió hát khe khẽ, em ngậm ngùi mang nỗi nhớ về đêm…. Em sẽ gắng, em sẽ đi học một lớp gì đó để có bạn bè, có niềm vui, không còn thời gian để khuây khỏa nỗi nhớ đấy. Em sẽ cất riêng anh vào một góc, chỉ khi nào trái tim yếu đuối mệt mỏi em sẽ lôi ra làm điểm tựa cho mình. Ngày mòn mỏi và trái tim em đã mệt mỏi, em cố cất nỗi nhớ mà lòng vẫn bâng khuâng, thẫn thờ… Mưa rơi, cơn mưa lất phất phun những hàng cây ủ rũ trong đêm, rồi ướt đẫm. Em ngước mắt nhìn lên, trời đã tối sầm và đồng hồ đã điểm khuya. Em phải về, em phải về thôi ! Em sẽ về với chính con người em, em sẽ đẩy những nỗi buồn và những tiếc nuối hời hợt trong tâm hồn. Em sẽ tìm cho mình một chốn bình yên …

Tình Cờ Gặp Lại Nhau